Nhật ký 19/11/2023: Bất an, bồn chồn và cảm thấy có lỗi


 19/11/2023: Trước 1 ngày ngày nhà giáo, trời nắng.

Tình trạng đau dạ dày đã bớt sau 2 tuần uống thuốc điều trị khá nặng, giờ lại điều trị tiếp nhưng lại phác đồ nhẹ hơn, mà lại bị vàng lưỡi nữa chứ😖.

Mấy nay mình ngủ không ngon tí nào, chắc tình trạng này kéo dài được mấy tuần hay mấy tháng rồi, 1 đêm mình ngủ phải tỉnh giấc vài ba lần, tức ngực quá phải làm gì đó mới ngủ được tiếp.

Mình lại thấy bồn chồn và bất an, rất khó chịu 😰.

Chắc là do cảm giác có lỗi đối với em, khi mà mình đã đối xử với em như vậy, rất không công bằng với em. Một phần lại do những mong muốn cá nhân của mình thì mình không dũng cảm nói với em được, mình cũng chẳng đủ quyết đoán để block em đi, để em nhanh hơn đi tìm người mới. Mình lại có cách quan tâm em từ từ, gieo hi vọng cho em nữa :(.

Thật ra cái sự bồn chồn bất an này nó còn đáng sợ hơn là cái cảnh dằn vặt khi muốn nói lời chia tay với em nhưng không nói được, sợ em tổn thương. Vậy là mình đang ích kỉ rồi, mình vẫn lo nghĩ cho mình trước tiên.


Lạy Chúa, xin giúp con biết đường đi nước bước nào hợp theo ý ngài, vì chỉ có nơi ngài và trong ngài mới mang lại bình yên cho con được thôi.


P.S: À cũng đã tròn 3 tháng từ khi mình nói lời chia tay rồi, cứ như vậy sẽ đánh mất em mãi mãi, nhưng nếu mình với em quay lại, liệu mình có yêu được như lúc đầu, liệu mình có xử lý được vấn đề của bản thân nữa hay không ?

Nhật ký tháng 11 2023


01/11/2023

Uống thuốc dạ dày nặng quá ta ơi, đầu cứ choáng váng, dạ dày thì cứ đau, miệng lúc nào cũng chua, ăn thì buồn nôn 😢.

Nay nói chuyện bày tỏ tình cảm, mọi người có thể thoải mái ôm người thân.

Riêng mình và gia đình mình khó ôm ai quá, chắc phải học cách bày tỏ tình cảm thôi.

Muốn ôm mẹ một cái, mà mẹ đã không còn 😢.



04/11/2023 - Nay trời nắng nhẹ ⛅️

Hôm nay mình lại phải tự viện cớ để td cho bớt buồn và stress khi nghĩ về em, thật yếu đuối.

Hôm qua mình đi tập xong, tính quẹo về bình dương mua cho em 1 ít hột vịt lộn và ly trà sữa, nhưng chạy được 1 đoạn mình thầm nghĩ "mình yêu vì sắc dục và còn đòi hỏi được yêu lại, vậy mình đã yêu thực sự chưa? Nếu chưa thì thôi đi đừng làm em suy nghĩ nữa" thế là mình quay xe đi về, chạy được 1 đoạn nữa thì trời đổ cơn giông.

Về nhà nhớ em quá, lại rủ em hôm nay đi xem phim nhưng em không đi.

Hôm nay sáng thì ra cafe, nhưng mà lạ lắm, chẳng đọc sách được, chỉ có thể ngồi thơ thẩn vậy thôi, mình buồn quá! Cơm trưa thì không nuốt nổi.


Chiều đi cf học bài, mà mải lo nghĩ về chuyện tình cảm mình và em, thế là bị quệt xe, mà mình té xe nhưng lại bình tĩnh tới lạ thường. Chắc quệt xe xíu với 1 vết bầm không thể nào buồn hơn việc thiếu em, hoặc là việc không dứt khoát được chuyện này.

Sáng mai nhớ gọi điện lại cho chú kia nha 🤗.

Nói chuyện với em xong mình phải đi ra ngoài đi dạo, chứ khó chịu lắm, mỗi lời em nói như muối xát vào tim mình vậy 🥲

Mỗi lần vậy, cũng như trong quá khứ, mình lại suy nghĩ: "Sao em cứ nhắc hoài vậy nhỉ, mình biết lỗi rồi mà?".

Nhưng thực ra mình mới là người đáng trách hơn cả, khi đã vô tâm trong suốt 2 năm qua.

Thực vậy, nếu yêu ai đó chân thật, thì mình sẽ không viện lí do, không đòi hỏi, không trách cứ đâu nhỉ, vậy mà mình vẫn còn mấy điều trách em cho được!

Bức thư tay hôm bữa mình định gửi em, nhưng mình lại rút về, nếu em đọc được chắc đó sẽ là cái kết cho mối quan hệ này.

Chắc mình sẽ chịu cảnh đau lòng thêm 1 tháng nữa, coi như đền bù lỗi lầm mình đã làm cho em trong 3 năm qua.

Nhật ký: 03/09/2023 Nỗi nhớ và điều mình mong muốn


Hôm nay trời không nắng lắm, có mưa hầu như cả ngày.

Tối qua trằn trọc mãi không ngủ được cho tới khi 2h sáng, phải bật máy lạnh mới ngủ được.

L ơi nếu đọc được cho anh xin lỗi nha :( 


Đến cả buổi sáng nhịp tim cứ thùng thùng không thấp hơn 150 nhịp/ phút, mệt mỏi và stress vô cùng, chắc đây là sự trừng phạt mà mình phải nhận. Dạ dày chắc lại chịu thêm tí áp lực, nhưng không sao, bây giờ đã ổn hơn rất nhiều.

Sáng đi cafe, có thêm idea để làm video, viết blog, cũng tích cực hơn được 1 chút, không ngờ trong mắt người khác thì "output" của mình lại tốt như vậy: Blog, youtube, code, đi làm, tập võ, học tiếng anh...

Tối đi 20p để tìm quán ăn, đi qua 2 chỗ đều đóng cửa, đành tới chỗ thứ 3, thành ra lại có thời gian humming vài bài hát buồn: Because I miss You, Shigatsu wa kimi no uso...


Ăn xong thì về ngồi định học, vì bữa giờ chưa học được chút gì mà, nhưng mở máy ra viết chút nhật ký này, không biết tí nữa còn có luyện nghe được không nhỉ? Thôi thì lười nhác thêm 1 bữa vậy!

Buồn quá!
Hồi chiều mình có suy nghĩ, hay là ta quay lại với em đi? Nhưng được không? Hay mình chỉ đang nhớ kỉ niệm của 2 đứa thôi? Tỉnh táo lên, nếu quay lại, mình có xử lý được inner-work và thoát khỏi stress không? Ở bên em thì vui nhưng có lần nào mình không thở dài đâu nhỉ? Mình phải xử lý được vấn đề của bản thân đã.

Stalk fb em thì thấy em vừa đăng 1 loạt hình mới ở tiệm cafe, nhưng khuôn mặt vẫn không hề cool ngầu xa xăm như mọi người thấy, mà rõ ràng trong đó là 1 khuôn mặt mếu máo muốn khóc :(

Mấy nay mất ngủ quá trời, nay phải ngủ sớm mới được.

Nhật ký: 27/08/2023


Ngày 27/08/2023 🌦️



Sáng đi cf với bé Trinh, lấy 2 bịch cafe nhờ nhỏ mua, luôn tiện chơi vài ván game, rồi không hiểu sao lại lôi google photo ra khoe hình, lại có hình em chứ 🥲.

Ơ trách sao được, cứ 3 tấm hình là sẽ có 1 tấm có em mà ...

Khoe hình như là 1 cách kể chuyện theo dòng thời gian, từ quá khứ đi học cho tới lúc đi làm, mình được đà nói nhiều thiệt, làm cho nhỏ nhìn mình với ánh mắt tròn vo 😆.

Buổi cơm tối, sao mình lại nghe được bài ending của anime "Tháng tư là lời nói dối của em", ôi nó làm sao buồn da diết, mình lại được dịp khóc như mưa...

Nay đúng là một bữa cơm chan nước mắt đúng nghĩa, may mà tắm xong thì trời mưa, không ra ngoài ăn mà đặt grab, chứ khóc ở nơi công cộng thì cũng ngại chết đó 😥.

Người ta nói con gái sau chia tay sẽ buồn nhất, nhưng dần sẽ nguôi ngoai, còn con trai thì ngược lại, lúc mới chia tay không thấy gì đâu, nhưng lâu dần chính kỉ niệm sẽ giết chết chúng ta 🥹.
Nay mình nghe được Lý kể, một ngày của em nhắc tên mình không biết bao nhiêu lần, vì hầu như mọi thứ xung quanh em đều có liên quan tới mình. Kể cả nấu canh cho Lý ăn cũng nấu món mình thích nhất.

Mình sẽ không bao giờ quên được, có một người con gái, vì quá nhớ mình, mà tưởng tượng ra chiếc gối ôm là mình, sau đó ôm gối ngủ ngon lành 😭. Viết tới đây lại che mặt khóc rồi... 

Nay mẹ em gọi nhỡ, mà mình thực sự vẫn chưa dám đối diện để nói lời xin lỗi tới bố mẹ 😢.
Muốn tìm một ai đó, để nói rằng mình mệt lắm, nhưng ngoài em ra thì mình đâu còn có thể mở lòng với ai được nữa...? Mình thực sự có người bạn hiểu mình, để mình nói ra những lời ấy sao?
Liệu sau 3 tháng mình còn có thể quay lại cùng nhau không? Hay lúc đó mình cũng không muốn nữa?

Tại sao không chia tay thì stress cùng cực, chia tay rồi thì lại đau khổ thế chứ trời ơi 😥.

Hi vọng em sống thật tốt, em nhé!

Hãy yêu thương bản thân mình nhiều hơn.






Nhật ký: Thương


 26/08/2023 ☀☀

Gì chứ, thực ra nhật ký luôn được tôi viết vào những ngày buồn nhất.

Ơ vậy thế những đêm khóc vì thương mẹ mà lại không viết?

Thôi...

Nghe Lý kể em nhắc về tôi suốt, làm tôi thương em quá, em thương tôi rất nhiều, mất ngủ mấy ngày nay, may là nay ngủ được rồi. Chắc hồi chiều đi lễ rồi cầu nguyện, Chúa nhậm lời tôi, cho em ơn bình an 🥹.

Em còn bảo rằng đáng ra kế hoạch sang năm là cưới, đúng rồi, kẻ tồi như tôi từng hứa với em kế hoạch cưới sau 3 năm.

Nhưng không, bao nhiêu chuyện ập tới, rồi cái ngày sinh nhật em năm ấy, mẹ mất... 

Chưa kể những thay đổi trong lòng tôi nữa, tôi thật tệ.

Mấy nay tôi vẫn có trò chuyện với những người con gái khác, như thể để lấp đầy khoảng trống khi không có em, nhưng dường như nó vẫn khó khăn, thật nực cười.

Đôi lúc tôi lại nghĩ sống sao lại đau khổ, thế thì chết đi có sao không? Nhưng chết rồi lại gây ra đau khổ cho những người yêu thương mình thì sao, rồi kẻ chết đi khi chưa hết dương thọ sẽ cũng phải chịu đau đớn thì sao, tôi sợ...





Mong em luôn hạnh phúc và bình yên.

Nhật ký hậu chia tay ngày 3: Gì đây


 Nửa đêm 22/08/2023

23/08/2023 00:54

Trời nửa mưa nửa nắng

Lần đầu tôi được trải qua cảm giác: nước mắt thì tuôn trào nhưng miệng thì không ngừng cười 

Như thằng thần kinh!


Khóc vì nhớ em, thương em, vì gì nữa nhỉ? Vì tương lai của tôi à?

Nhưng cười vì sao? Tôi thấy nực cười, sao muốn chia tay lắm mà bây giờ lại buồn, nửa đêm lại mở hình em ra xem, bình thường có mấy khi xem hình em đâu?

Chắc là chỉ vì mới chia tay thôi, sẽ ổn thôi mà


Hi vọng em sẽ ổn, chúc em ngủ ngon


À tôi lại vừa đổi lại hình nền điện thoại, vẫn là hình của 2 đứa đi uống trà đó 🤭


"Nếu sớm mai ta vô tình thấy được nhau

Hãy để cho tôi nói với em lời chào uh uhh

...

Hẹn gặp lại em ngày tháng của sau này..."

Hình như càng stress, càng buồn tôi lại càng học được hay sao ấy, mấy nay chăm học tiếng Anh lắm.


Nhưng không hiểu sao cả năm qua tôi luôn trốn tránh em, không muốn gặp em, không nói lời yêu em trước khi đi ngủ, không hay nhắn tin nữa.

Thậm chí tôi còn không tập trung học tập được.

Lý do là gì đây... thật khó, ai đó tát cho tôi 1 cái đi, nhưng nhẹ thôi, tôi bị vẹo cổ bây giờ 😅

Update: Nửa đêm tự nói tự cười, tự khóc như 1 thằng điên, tôi nghĩ nếu sau này tôi bị điên thật, thì có lẽ đây là những triệu chứng đầu tiên 😈

Nhật ký hậu chia tay ngày 1: trống trải, mất mát, buồn!


Ngó qua thời tiết 1 chút: Nắng nhẹ, có mây ⛅

21 tháng 8, 2023 

Vào đêm qua, 1 thoáng không chịu được sự giày vò, 1 thoáng sợ cứ tiếp tục stress thì kiểu gì cũng không phải là cách, có lẽ đây chính là nguyên nhân của cái loét dạ dày chăng?

Không chịu được nữa, mình cuối cùng cũng phải nói ra lời chia tay, nói xong mình òa khóc như 1 đứa trẻ, nhưng không lâu sau, mình lại có thể đi ngủ, chứ chắc em nếu đọc được sẽ trằn trọc cả đêm mất.

Vẫn sợ em không chịu nổi, làm tổn thương một người con gái yếu đuối đâu có vui vẻ gì, mà lại là người mình yêu thương hơn 2 năm qua :(

Nhưng rõ ràng tiếp tục không phải là cách, bản thân mình đã chịu giày vò và stress hơn 1 năm qua, còn em thì với trực giác của người con gái cũng đã phát hiện điều gì đó không đúng, cũng đang stress và mất ngủ cả mấy tháng nay, thôi thì lần này dứt khoát vậy.

Cũng là lần thứ 4 mình nói lời chia tay, ôi chao :(

Giá như hồi xưa mình quyết đoán thêm tí nữa, thì cả 2 đã không phải khổ sở đến tận bây giờ.

Nhưng kỷ niệm yêu nhau hơn 2 năm, gần 3 năm cứ thế mà dễ quên được hay sao?

Mình nguyện chịu đựng mọi sự đau khổ, thậm chí chết đi cũng không hối tiếc, nhưng đổi lại em được hạnh phúc sau chia tay. 

Có vẻ mâu thuẫn nhỉ, thế tại sao mày không cố gắng ở bên và yêu thương em đến suốt đời?

Không mình không làm được, bao nhiêu tiếng thở dài lúc bên em chính là bấy nhiêu suy nghĩ muốn chia tay của mình, hầu như hơn 1 năm qua không có 1 ngày nào là mình không suy nghĩ tới chuyện chia tay!

Thực sự rất giày vò.

Cơ mà, lúc ở bên em mình rất vui, mình được trở thành chính mình, không sợ gì cả, thậm chí mình chỉ có thể khóc thật to lúc ở bên cạnh em, ở chỗ khác mình không thể làm được!

Nghẹn ngào, nhưng mình làm được gì hơn đây? 😭

Lạy Chúa, con nguyện chịu thay mọi sự khổ đau của em sau khi chia tay, xin ngài cho em được hạnh phúc những tháng ngày sau này!



Nhận xét thực lòng về bản thân, thì ra tôi đã biết tại sao tiểu thuyết mạng lại bán chạy rồi...


Ngày 05 tháng 03, 2023, trời nắng ☀️☀️☀️

Nhật ký theo kiểu hôm nay trời thế nào, tôi đã làm gì có vẻ không còn hay ho nữa, viết cái khác đi.

À, nay có điều đặc biệt là tôi học lý thuyết cả 1 tiếng liên tục, ôi trời, trước đây tôi ghét lí thuyết lắm.

Nhưng đổi tâm thế là lấy kiến thức học được để viết blog, content, thì tôi lại có động lực.

Vào bài chính nào

Lại là nhật ký ư? Nhưng không phải kiểu nhật ký thuở thiếu niên nữa...


Cũng đã lâu rồi kể từ những dòng nhật ký đầu tiên được viết lên trên trang này.

Vốn dĩ trang này là nơi để tôi tập tành viết blog lập trình, nhưng giờ mục đích nó lại khác.


Nhật ký này sẽ không còn ngây ngô, văn phong lủng củng, hay thậm chí cũng sẽ không còn có chuyện tình SIMP chúa như cái hồi viết  nữa đâu.

Tại sao tôi lại tiếp tục viết ư?

Chắc là do 1 đêm mất ngủ nào đó, thao thức nghĩ rằng, lỡ ngày mai mình chết, thì lỡ như còn ai đó quan tâm mình, có thể họ sẽ muốn đọc chăng?

Hồi xưa mình viết nhật ký, có khi là chỉ để làm màu, thật lòng đấy!

Làm màu là make colours - Trúc, nhân vật trong series củ chuối kia của tôi nói. 

Cơ mà bây giờ viết nhật kí, tôi nghĩ tôi sẽ không còn làm màu nữa, vì bạn biết đâu được trước màn hình máy tính là một người vừa gõ vừa thi thoảng có ý nghĩ muốn chấm dứt cuộc đời mình?


Tôi hi vọng tôi có thể tiếp tục viết bộ nhật ký này thật lâu thật lâu, và không ai có thể đọc được nó.